Cuối cùng thì gió lạnh cũng về. Sắp giao mùa rồi. Với tôi, đây là thời điểm dễ chịu nhất trong năm. Tiết trời se lạnh. Thời điểm này, không còn cái nắng gay gắt, chưa có nhưng cơn gió lạnh thấu da, lúa cũng vừa mới gặt, và từ đây đến Tết gần như không phải làm gì nữa. |
Thứ Hai, 13 tháng 10, 2014
Gió đầu mùa
Mang kiếp lang thang, vô định. Một kẻ lập dị, bất thường và nguy hiểm!
Thứ Hai, 4 tháng 11, 2013
Xôi khúc
Ngày nhỏ, như bao đứa trẻ khác, tôi cũng hay vòi mẹ mua quà mỗi lần đi chợ, dù nhiều khi chỉ là một cái bánh mì con cua bằng ngón tay cái, cũng khiến hai anh em tôi thích thú cầm tung tăng cả ngày không nỡ ăn. Những thứ ấy có lẽ đến giờ tôi vẫn còn nhớ một chút hương vị. Trong đó, có một thứ mà tôi rất thích, đến giờ vẫn còn thích: Bánh khúc.
|
Mang kiếp lang thang, vô định. Một kẻ lập dị, bất thường và nguy hiểm!
Thứ Sáu, 18 tháng 10, 2013
Khăn mùi xoa
Thời đi học, ai cũng có những câu chuyện "tình yêu" của riêng mình. Những cảm xúc đầu tiên đánh dấu một bước thay đổi lớn, từ những đứa nhóc vô tư trở thành những "người lớn" theo cách riêng của chúng. Những tình cảm đầu đời muôn vàn màu sắc và cũng có muôn vàn cái kết đa dạng. Lớp tôi đến giờ còn vài đôi vẫn gắn bó với nhau, và có lẽ, nay mai tôi sẽ nhận được thiệp mời cưới cũng nên.
|
Mang kiếp lang thang, vô định. Một kẻ lập dị, bất thường và nguy hiểm!
Thứ Hai, 17 tháng 6, 2013
Hà Nội
Tôi học tập tại Hà Nội đến giờ đã được 5 năm, 5 năm với một đời người là quãng thời gian không dài nhưng đủ để ghi lại trong tôi hình ảnh về một Hà Nội với vô vàn màu sắc...
*.*.*.*
|
Mang kiếp lang thang, vô định. Một kẻ lập dị, bất thường và nguy hiểm!
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)